Hơn 15 năm qua, chị Hải Nam vẫn không ngừng tìm kiếm người phụ nữ quê Phú Thọ đã giúp đỡ con gái mình trong lúc hoàn cảnh khó khăn nhất.
Báo Người đưa tin ngày 14/03 đưa thông tin với tiêu đề: “Được người lạ mặt cho vay 8 chỉ vàng chữa bệnh cho con bị u máu, 15 năm sau, người mẹ Bắc Ninh vẫn đau đáu đi tìm ân nhân mong được trả ơn” cùng nội dung như sau:
Mới đây, cư dân mạng không ngừng chia sẻ câu chuyện của một người phụ nữ quê ở Bắc Ninh đăng bài viết lên mạng xã hội tìm kiếm ân nhân năm xưa đã giúp đỡ gia đình mình trong lúc khó khăn nhất.
Nội dung bài viết như sau: “Ngày 11/03/2004, con gái em nhập viện lần thứ 2 do bị u máu, em được chị Nga (SN 1980) giúp đỡ em 8 chỉ vàng 9999. Chị đưa em từ Bệnh viện Nhi về Phú Thọ quê chị lấy vàng.
Vàng chị để trong hộp gỗ màu nâu hình con cóc, nhà chị đi qua một con sông, chị là người dân tộc, vườn nhà chị rộng, nhiều ngô, chị bảo chị có 3 chị em gái, có món bánh sắn và lá sắn muối kho cá. Nhà chị có vườn hoa trước nhà, chị nói ông chị là trưởng họ, khi về ông chị có cho em một lá bùa gọi là để đuổi ma cho con em khỏi bệnh. Mẹ chị cho em mấy con cá khô loại to gác bếp màu đen, do gác bếp lâu nhưng thịt bên trong màu vàng nhạt.
Nhà chị là khu nhà sàn, đến nhà chị phải đi tầu, ga cuối cùng em đến gần một doanh trại bộ đội (là doanh trai nhỏ có hai trụ bê tông). Bên trên có biển sắt bắc ngang ghi chữ sơn đỏ, doanh trại được người dân bầy bán nhiều quả cọ và táo mèo khô.
Xuống tàu đi bộ qua một phòng là ra đến bến phà. Em và chị lên phà, bến phà có một cây rất to gốc tỏa ra nhiêu dây giống hình cây xi.
Từ năm 2003 đến 2005 mỗi lần cho con ra viện em lại trả cho chị được một chỉ vàng, lúc đó chị trọ một mình tại Cầu Giấy.
Năm 2006 chị về chơi với em một lần tại Bắc Ninh, em biết chị về đòi nợ nhưng do em nghèo quá con vẫn nằm viện nên chị ra mua cho em một bao gạo và hai túi mì tôm với một tý thịt ăn cơm với em xong chị lại đi.
Từ năm 2008, em mất liên lạc với chị, năm nào em cũng nhờ người dò hỏi tin tức. Năm 2009, em có về Phú Thọ hai ngày. Năm 2015 em về ga Đoan Phượng hai ngày rưỡi nhưng ko tìm được.
Nay em nhờ cộng đồng chia sẻ giúp em vì em còn 3 chỉ vàng nữa chưa trả được cho chị. Biết ơn chị đã giúp đỡ mẹ con em lúc khó khăn và còn chăm sóc con gái em khi cháu nằm viện để em có thời gian làm thêm tại quán phở ở cổng bệnh viện để nuôi con.
Chị ơi, nhiều năm nay em vẫn đi tìm chị, chị có khỏe không? Cuộc sống có ổn không? Hãy liên lạc với em nhé chị”.
Ngay sau khi bài viết được đăng tải đã nhận được sự quan tâm lớn từ cộng đồng mạng. Nhiều người bày tỏ sự xúc động trước tấm lòng biết ơn của người phụ nữ quê Bắc Ninh khi cố gắng tìm kiếm ân nhân từng giúp đỡ con mình trong lúc hoạn nạn.
Bên cạnh đó, đông đảo cư dân mạng cũng gửi lời chúc mong chị sớm tìm được người đã từng giúp đỡ gia đình mình, để có thể trực tiếp bày tỏ lòng tri ân.
Theo tìm hiểu của chúng tôi, người đăng tải câu chuyện trên là chị Đinh Hải Nam (SN 1983, trú thị trấn Chờ, huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh). Liên hệ với chị Nam, chị Nam xác nhận và cho biết: “Trong bài viết tôi đăng tải lên mạng xã hội, chỉ có thông tin “từ năm 2003 đến 2005 mỗi lần cho con ra viện em lại trả cho chị được một chỉ vàng, lúc đó chị trọ một mình tại Cầu Giấy” là do tôi nhớ nhầm.
Thực ra, tôi gặp chị vào ngày 11/3/2004, nhưng phải đến năm 2005, mỗi lần con ra viện tôi mới có thể trả dần cho chị từng chỉ vàng”.
Chị Hải Nam cho hay, dù thời gian trôi qua nhưng ký ức về ân nhân ấy vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí chị. Bởi vậy, hơn 15 năm qua, chị vẫn không ngừng tìm kiếm người phụ nữ quê Phú Thọ để cảm ơn, cũng như trả lại số vàng còn nợ.
Mong muốn được nói lời cảm ơn, chị Hải Nam quyết định đăng tải câu chuyện lên mạng xã hội, hy vọng phép màu xảy ra giúp chị gặp lại ân nhân của mình.
Trước đó, báo VnExpress ngày 29/12 cũng có bài đăng với thông tin: “Cậu bé ăn xin trả ơn ân nhân sau 21 năm”. Nội dung được báo đưa như sau:
Người phụ nữ 45 tuổi bối rối không biết người này là ai. Vài ngày sau, một người đàn ông tứ tuần cao lớn xuất hiện và nói: “Chị ơi, em là Hà Vinh Phong, đứa trẻ ăn xin được chị giúp đỡ 21 năm trước”.
Đới Hạnh Phần nhớ lại câu chuyện xảy ra năm 1993, khi cô mới 24 tuổi, trên đường từ huyện về nhà tại làng Dương Phủ, huyện Tiên Cư, thành phố Đài Châu, tỉnh Chiết Giang, phát hiện có ba thiếu niên bám theo mình. Sợ quá, cô đi nhanh về trước nhà rồi vớ lấy chiếc cuốc giơ lên hỏi: “Các người định làm gì?”.
Ba đứa trẻ bị dọa sợ, ngồi sụp xuống. “Chị ơi, chúng em không phải người xấu. Chúng em bị mất trộm tiền, nên đi theo chị muốn xin chút đồ ăn”.
Ba đứa trẻ kể từ Du Dương, Trùng Khánh đến nhà người quen ở Ô Lĩnh, Chiết Giang để làm việc. Khi vừa xuống tàu ở Hàng Châu, cách Ôn Lĩnh khoảng 300 km, họ bị trộm sạch tiền. Ba thiếu niên vừa đi bộ vừa xin ăn hơn 10 ngày.
Cô Đới dẫn chúng về nhà, kể lại câu chuyện cho bố mẹ. Cả nhà chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn nhất có thể cho ba đứa trẻ đang trong cơn đói lả. Nhìn thấy Hà Vinh Phong, đứa trẻ nhỏ bé 17 tuổi, đi đôi giày bong đế, chân sưng lên, cô Đới còn đun nước nóng cho cậu ngâm chân và bôi thuốc mỡ lên vết thương. Cô tìm đôi giày tươm tất đưa cho cậu.
Sáng hôm sau, trước khi chia tay, cô Đới đã chuẩn bị đồ ăn khô và chia đều 30 tệ (nửa tháng lương của cô khi đó) cho cả ba, cùng những lời dặn dò của một người chị: “Khi đi làm xa, hãy sống thành thật và giữ chữ tín. Có uy tín mới kiếm được tiền”.
Hà Vinh Phong kể rằng năm 13 tuổi, cha cậu đã làm mất 8.000 tệ tiền bán lợn của nhiều người cùng góp. Đây là số tiền lớn thời đó khiến gia đình Hà Vinh Phong rơi vào hoàn cảnh khó khăn, suốt ngày bị đòi nợ. Điều này gây ra một bóng đen tâm lý cho cậu. Những ngày lang thang xin ăn, cậu chịu đủ sự lạnh lùng và khinh bỉ.
“Cho đến khi gặp chị Đới, tôi mới bắt đầu tin trên đời này vẫn còn nhiều người tốt”, anh Hà nói.
Khi đến Ôn Lĩnh, Hà và hai người bạn tìm người quen, song không tìm được việc làm như ý, phải tiếp tục lang thang. Nghe nói ở Thẩm Dương có nhiều người Tứ Xuyên làm việc, họ tiếp tục đi về phía bắc, ngủ qua đêm ở nhà ga. Làm ở đây được nửa tháng, họ lại bị một đồng hương lừa đến đồng xu cuối cùng.
Trong những ngày vô vọng, Hà Vinh Phong từng vài lần suýt lạc lối, nhưng lời dặn “phải thành thật” của cô Đới đã giúp cậu giữ được sự lương thiện. Cuối cùng, cậu đã tìm được nhận học việc tại một xưởng sản xuất nội thất.
Khi ổn định, cậu nhớ lời dặn báo tin vui cho Hạnh Phần. Nhưng do nhớ sai địa chỉ nên nhiều lần gửi thư đều bị trả lại. Sau này, dù là đi làm hay khởi nghiệp, dù đạt được thành tựu nào, Hà Vinh Phong đều ghi nhớ và báo tin vui cho người chị trong nhật ký.
Với sự chăm chỉ và không ngừng nỗ lực, Hà Vinh Phong từng bước từ một cậu bé ăn xin trở thành một người làm thuê, rồi thành chủ một nhà máy. Anh cho biết vì tuân thủ nguyên tắc trung thực và giữ chữ tín nên đã bị một số kẻ phá đám, hãm hại, có lần bị đánh phải nhập viện. Song cũng nhờ nguyên tắc làm người này, anh được tin tưởng, sự nghiệp càng ngày càng thăng tiến.
Sau 10 năm, Hà Vinh Phong trở thành một doanh nhân có tiếng. Mỗi khi gặp được khách hàng từ Chiết Giang hay Thẩm Dương, anh đều nhờ họ giúp tìm kiếm thông tin về Hạnh Phần. Đến tận năm 2014, một khách hàng đã giúp anh tìm ra ân nhân.
Hóa ra, Đới Hạnh Phần đã rời làng Dương Phủ từ nhiều năm trước. Cô cùng chồng mở một quán ăn nhỏ ở Lâm Hải. Và tên mà anh Hà ghi nhớ cũng bị sai khiến công việc tìm kiếm trong nhiều năm không có kết quả.
Khi Hà Vinh Phong gặp lại Đới Hạnh Phần, thấy cửa hàng nhỏ của chị chỉ có vài chiếc bàn, biết việc làm ăn không dễ dàng. Vì vậy, anh lập tức viết một tấm séc trị giá một triệu tệ, tặng cho “người chị Bồ Tát”.
“Lúc đó tôi nghĩ rằng đây là việc nên làm. Bao nhiêu năm qua tôi tìm chị ấy chỉ để báo ơn”, anh chia sẻ.
Nhưng Đới Hạnh Phần lập tức từ chối. “Em đã thành đạt, chị rất vui. Em nhớ tình nghĩa của chị còn quý hơn tấm séc này”.
Tấm lòng của chị làm Hà Vinh Phong càng thêm trân trọng. Anh quyết định tặng số tiền đó cho các tổ chức từ thiện và còn sản xuất bộ phim “Một đời chị em”, lấy cảm hứng từ câu chuyện này để lan tỏa lòng tốt trong cộng đồng.
Từ đó, mỗi dịp lễ tết, Hà Vinh Phong đều cùng vợ đến Chiết Giang thăm gia đình Đới Hạnh Phần. Hơn cả ơn nghĩa, họ như người thân ruột thịt.